Tôi là một người Sài Gòn chính gốc. Không phải tôi tự hào về điều đó. Là vì tôi hay so sánh sự khác biệt giữa Hà Nội và Sài Gòn. Tôi yêu Hà Nội, và tôi yêu anh – người con trai Hà Nội. Tôi gặp anh trong một ngày thu trong vắt trong sự bỡ ngỡ của một cô bé Sài Gòn ra Hà Nội làm visa. Ngày đó tôi được cử đi học ở Áo hơn 1 năm, tôi vui mừng lắm. Hối hả làm visa để bắt đầu chuyến đi xuất ngoại của mình.
Anh, người con trai gốc Hà Nội với ánh mắt trong veo như mặt hồ lặng sóng. Anh cũng đi học cùng đợt với tôi. Tôi quen anh tình cờ trong lần làm visa đó. Sài Gòn không có Đại sứ quán Áo, tôi phải bắt máy bay từ sáng sớm ra Hà Nội để làm visa tại Đại sứ quán Áo ở 55 đường Quang Trung, Hai Bà Trưng, Hà Nội, tranh thủ làm xong giấy tờ để tối có thể bắt kịp chuyến bay muộn về Sài Gòn. Vì là lần đầu tiên đi ra nước ngoài nên tôi chuẩn bị đầy đủ các thông tin và giấy tờ cần thiết. Thật không may mắn là Đại sứ quán nói rằng tôi thiếu mất giấy chứng nhận tham gia bảo hiểm du lịch toàn cầu. Tôi không biết làm thế nào vì tôi không thạo Hà Nội, không biết phải làm thế nào để có thể mua bảo hiểm du lịch toàn cầu ở đây bây giờ. Tôi thực sự bối rối và lo lắng. Bỗng nhiên một tiếng nói nhẹ nhàng từ đằng sau tôi:
+ Em chưa có bảo hiểm à?
+ Dạ vâng! Tôi đáp
+ Thế em đã liên hệ với công ty bảo hiểm chưa?
+ Chưa anh à. Em cũng đang không biết phải làm như thế nào?
+ Em không phải ở Hà Nội? Em ở Sài Gòn phải không?
+ Vâng. Em ở Sài Gòn ra đây làm visa nên không biết phải mua bảo hiểm du lịch toàn cầu ở đâu.
+ Anh có mua bảo hiểm của Bảo Hiểm Bảo Việt và Đại sứ quán đã chấp thuận rồi. Nếu em không ngại thì anh sẽ liên hệ lại với người cấp bảo hiểm cho anh để làm bảo hiểm cho em nhé?
+ Vâng. Được thế thì tốt quá. Anh giúp em với nhé.
Anh gọi điện cho Bảo Hiểm Bảo Việt để làm bảo hiểm cho tôi. Do thời gian gấp nên anh không đợi họ mạng đến mà đã đi xe đến công ty Bảo Việt để tận tay lấy chứng nhận cho tôi. Mồ hôi nhễ nhại, anh đưa bảo hiểm cho tôi
+ Bảo hiểm du lịch toàn cầu của em đây.
Tôi cầm bảo hiểm mà lòng rung rung cảm động. Kề từ đó tôi và anh vẫn thường xuyên giữa liên lạc với nhau. Anh và tôi cùng học ở bên Áo nhưng ở hai thành phố khác nhau. Cuối tuần chúng tôi vẫn gặp gỡ và nói chuyện. Và rồi tôi yêu anh lúc nào không biết. Tôi yêu anh, yêu người con trai Hà Nội và yêu cả cái thành phố này.